Sông quê chiều nhạt nắng
Bóng nước nhè nhẹ trôi
Thuyền phiêu bạc vắng rồi
Thương con sông lặng lẽ
Nặng chở tình đất mẹ
Xuôi ngược về nơi đâu?
Khung trời vời vợi cao
Lòng sông thì nhỏ hẹp
Không thể đong đếm hết
Tình với đất của sông
Luôn chảy đến tận cùng
Nghìn năm sau vẫn vậy
Ôm bến bờ mãi mãi
Trọn lòng với đất quê
----------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét