Translate

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

QUÊ XÉP (Thơ)

Tôi sinh ra và lớn lên bên dòng sông Xép Nhỏ, con sông lặng lẽ đưa nước lớn ròng theo chim Bìm bịp kêu quyện trong tiếng gió xạc xào của lá Dừa  nước, đêm ngày tấu lên âm hưởng của khúc nhạc đồng quê muôn thuỡ.  Nơi đó, Ngoại và Mẹ tôi đã chắt chiu từng giọt sữa hạt cơm, nuôi tôi lớn lên theo năm tháng . . . Rồi chiến tranh đến, đất Xép nhẫm gót giầy quân xâm lược, để lại Ngoại già Mẹ yếu bên dòng sông Xép nhỏ, tôi lên đường cầm súng, hòa mình trong Đoàn quân giải phóng quê hương . . . Trên những nẻo đường đánh giặc, tôi lại gặp biết bao bà Mẹ như chính Mẹ của mình, đã chăm chút cho chúng tôi những bửa cơm đạm bạc thời chiến, vá áo cho chúng tôi những đường chỉ nghĩa tình.

Cảm xúc từ hình tượng Ngoại Mẹ tôi và bao bà Mẹ mà tôi đã gặp, từ dòng sông Xép thân yêu, bài thơ Quê Xép ra đời. Bài thơ được in trên một số ấn phẩm, tên bài thơ được lấy làm tựa đề cho một tập thơ của nhiều tác giả do Nhà xuất bản Mũi Cà Mau và Hội văn học nghệ thuật tỉnh Kiên Giang xuất bản năm 2005.

Thiên Tân xin giới thiệu đến các bạn.
(Sông Xép)
                            QUÊ XÉP                                              
        Đoàn Công Thiện      
 (Thương nhớ Ngoại, Mẹ tôi)

                          Sao anh không về thăm quê Xép?                
                          Vườn đã xanh, cây khép tán lâu rồi.
                          Vàm sông cạn, con đò cơi ngoài bãi.
                          Chim Bìm bịp kêu gọi nước dâng đầy.
                          Quê Xép mình, thời ấy chiến tranh.
                          Chất độc Mỹ hủy màu xanh của đất.
                          Đường ngang dọc, nhẩm gót giầy quân giặc.
                          Bom pháo cày tan nát xóm thôn.
                          Có những hôm lính đến xóm Cồn.
                          Chúng bắt mẹ về đồn tra xét.
                          Vì cái tội: mẹ đưa quân qua Xép.
                          Phải đút lót tiền, “Xếp” bót mới cho ra.
                          Nhớ hôm công đồn ở trên ngã ba.
                          Đêm thao thức, mẹ vào ra đâu ngủ được.
                          Thắng trận, các anh về không đủ mặt.
                          Lòng mẹ quặn đau như thắt, như vò.
                          Anh có về, hãy ghé qua Xép nhỏ.
                          Mẹ đi xa, cỏ đã xanh mồ.
                          Khói hương trầm mờ ô cửa sổ.
                          Ai ca điệu ru buồn, bài dạ cổ hoài lan.
                          Ngoài kia hoa cúc gọi xuân sang.
                          Nhà vắng mẹ, chẳng ai bàn việc tết.
                          Nhìn chuối chín, nhớ đòn bánh tét.
                          Lúc ở rừng, mẹ hong bếp chờ anh.
                          Điện chưa về, xóm nhỏ quạnh tanh.
                          Đêm tháng chạp rơi nhanh ngoài ngõ.
                          Cây Bần nhớ ai thu mình vò võ.
                          Đom đóm lập lòe, soi không tỏ đêm đông.
                          Xin nhắn cùng cùng ai từng qua vàm sông.
                          Con đò còn đó, bến sông trong.
                          Tháng năm dầu dãi cùng lữ khách.
                          Làm nhịp cầu son vạch giữa dòng.
             ---------------
 Rước dâu bằng võ Lãi trên sông Xép.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét