Ngày ấy (04-09-1969), qua sóng phát thanh đài tiếng nói Việt Nam, chúng tôi được tin Bác mất, một nỗi đau quá lớn đối với những người chiến sĩ giải phóng chúng tôi. Đến nay, hơn 40 năm trôi qua, cứ mỗi lần nhớ lại thời khắc ấy, tôi lại thấy nhói lên nỗi đau trong tim.
ĐCT xin ghi lại cảm xúc của mình qua những vần thơ sau đây:
-----------------
NHỚ NGÀY BÁC MẤT
Đoàn Công Thiện
Một sáng tháng chín.
Đài báo tin Bác mất.
Cả đại đội khóc nhòa nước mắt.
Đồng Bới Lời (*)
Mưa rắc trắng
Một màu tang.
Cả cuộc đời cực khổ gian nan.
Bác dành trọn cho dân cho nước.
Đích thắng lợi, đến gần phía trước.
Bác đi rồi, đâu thấy được ngày vui.
Nỗi đau này, mãi mãi không nguôi.
Chúng con nguyện, không lùi mộ bước.
Đường đã vạch, quyết tiến lên phía trước.
Đập cho tan, lũ xâm lược hung tàn.
Nén đau thương, chúng con vào trận.
Cứ điểm Thứ Mười Một (**)
Cả Trung đoàn
Tiến quân ào ạt.
Bọn Lữ đoàn, tan tác phơi thây.
Pháo gục nòng.
Tàu sắt cháy, ngút trời mây
(***)
Bác đi từ ấy đến nay.
Thời gian điểm
Một trăm bốn mươi ngàn ngày
có lẻ.
Dẫu bao đổi thay dâu bể.
Lòng chúng con vẫn kề cận mãi bên người.
-------------------
(*) Địa danh thuộc xã Vĩnh Bình Nam,
Vĩnh Thuận, Kiên Giang.
(**)Địa danh thị trấn huyện An Minh, Kiên
Gang ngày nay.
(***) Trận tập kích cứ điểm Lữ đoàn A
thủy quân lục chiến ngụy trong đêm 5 rang 6 tháng 11 năm 1969, giết và làm bị
thương trên 600 quân, bắn cháy 10 tàu chiến, phá hủy 6 khẩu pháo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét