Tôi và anh Út Ruột (người chụp chung trong ảnh) đã
có thời gian công tác ở Bệnh xá Trung đoàn 1 U Minh QK9. Anh là Y sĩ còn
tôi là Y tá. Có một sư kiện cách nay đã 45 năm mà tôi và anh là
người trong cuộc.
Thiên Tân đăng bài viết kể lại câu truyện để các bạn xem nhé.
Vào năm 1972, lúc Bệnh xá Trung đoàn đóng quân tại Kinh Ngang (xã Phương Bình huyện Phụng Hiệp tỉnh Hậu Giang ngày nay) có tiếp
nhận một chiến sĩ bị thương, mãnh đạn còn nằm trong bắp chân, anh Út Ruột và
tôi được phân công giải quyết vết thương cho người chiến sĩ ấy. Khi anh Út dùng
dao rạch sâu vào bắp chân không may chạm đứt động mạch, máu bắn ra thành tia,
chúng tôi dùng gạc chèn vào vết mổ nhưng máu vẫn thấm gạc trào ra ngoài, không
sao ngăn được… anh bảo tôi chạy vào cầu cứu Bác sĩ Vũ Phong Hàn (sau này ông làm Chủ
nhiệm Quân y Trung đoàn).
Khi Bác sĩ đến, biết chúng tôi phạm lỗi kỹ thuật, ông rất bực la rầy chúng tôi, sau đó ông nhận
dụng cụ (là chiếc bel móc) ông lần tay vào vết mổ, một lúc sau ông cũng khắc
phục kẹp được mạch máu bị đứt, ngăn được chảy máu và vết thương cũng được ông
giải phẫu xong ngay sau đó.
Sự kiện ấy không
gây nguy hiểm đến tính mạng của người chiến sĩ bị thương, nhưng chúng tôi cảm thấy hối
hận, vì đã để sơ xuất mà lẽ ra không nên có.
Nay nghĩ lại thời điểm bấy giờ, những
Y sĩ, Y tá chúng tôi được đào tạo cấp tốc, nhằm phục vụ cho chiến đấu, năng lực
chuyên môn thấp kém, thì việc để sảy ra sai sót trong phẫu thuật cũng là chuyện thường tình.
Cho đến tận hôm nay, sự kiện ấy đã trở thành một kỹ niệm không thể nào quên trong cuộc đời làm người Y tá Quân y thời chiến đối với tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét