Translate

Thứ Hai, 3 tháng 7, 2017

BỨC THƯ THỜI KHÁNG CHIẾN

                
         Các bạn thân mến.

         Chiến tranh đã lùi xa non nửa thế kỹ, nhưng những kỷ niệm về quá khứ của những người chiến sĩ Giải Phóng Quân chúng tôi vẫn sống mãi trong lòng. Thiên Tân đăng toàn văn một bức thư của người bạn thân, người đồng đội ở Trung đoàn 1 U Minh QK9 để các bạn xem và chiêm nghiệm về người lính trong chiến tranh như thế nào.
       Bức thư không đề ngày tháng năm, nhưng Thiên Tân nhớ vào khoản cuối năm 1972 hoặc đầu năm 1973.
---------------------------- 

(Tác giả bức thư người đứng trong ảnh mặc áo đen phía bên trái)
Công Thiện thân mến.
Dạo nào mình hẹn gặp nhau tâm sự nhưng ước mơ ấy chưa đến với mình. Hôm nay từ mãnh đất xa xôi mình ghi vội đôi dòng gởi về thăm Thiện và chúc bạn mình được toại chí tang bồng trên bước đường tạo lập công danh.
Thiện à! Trăng trên trời có khi tròn khi khuyết, nước thủy triều có khi đục khi trong, đời làm người sao tránh khỏi lúc nhục lúc vinh Thiện nhỉ! Mà nhục hay vinh đây chỉ là tạm thời của một thời gian nào đó, chủ yếu là trái tim sắt đá của một con người Cộng sản, suốt đời chiến đấu vì sự nghiệp cách mạng, nhất định ngày mai mình sẽ tìm thấy chân lý Thiện ạ! Còn những gì mình có thể dành lại đến ngày đất nước thái hòa mình sẽ ôn lại những bước ngoặc của cuộc đời trai trong những ngày binh lửa.
Thiện ơi! Từ dạo mình rời nơi ấy bạn ở lại có gì vui buồn trong cuộc sống không vậy? có được tin quê hương không? dòng sông Xép đêm ngày vẫn gợn sóng, cạnh bờ sông có mái tranh nghèo, nơi ấy có Ngoại và Mẹ đêm ngày đợi trông ngày miền Nam giải phóng để Thiện về với Ngoại, với Mẹ dưới mái tranh xưa…
Thiện à! Nếu không nhắc đến quê hương thì thôi, mà nhắc đến quê hương thì lòng mình lại nhớ đến kỹ niệm ngày xưa, nào hái hoa bắt bướm, những chiếc đèn cù ngây ngô của cuộc sống vô tư ngày thơ ấu, nơi chôn nhau cắt rúng, nơi có dòng sông tắm mát, nơi có hạt lúa vàng nuôi sống gia đình. . . nơi ấy mẹ mình đã bóp cho con những giọt sửa thơm nồng, chắt chiu cho con từng lon gạo củ khoai, dành dụm lo cho con những chiếc áo màu để cho con vui tết. . . nơi ấy là quê hương của chúng mình, nhưng rồi giặc Mỷ đến đây tàn phá, mình phải tạm biệt quê hương, để lại đằng sau mỗi ngày một xa thêm những kỹ niệm thời thơ ấu, chấp nhận cuộc sống hiện tại của đời người chiến sỉ trên những dặm đường gian truân đầy hi sinh gian khổ…
Lo kể chuyện quê hương, giờ mình báo tin mình cho Thiện rõ. Từ giả nơi ấy mình đi theo ánh sao đêm, vượt đồng băng qua lộ đến mảnh đất nằm phía Tây Nam thành phố Cần Thơ có cái tên rất đẹp là Phụng Hiệp. Cảnh sống hiện tại nơi đây không như ngày nào, không cảnh đẹp như thác Cam Ly, không trầm tư như hồ Than Thở, không mơ màng nghe tiếng lá thông reo và cũng không có những đêm trăng mười sáu tròn vành vạnh, để chứng kiến mối tình của Triệu Vĩ Mỹ Lan bên dòng sông Trẹm(*)… chỉ có bom, đạn, muỗi, vắc nhưng rồi mình vẫn được bình yên nhờ trời Thiện ạ.
Thơ khá dài, tạm dừng lại nơi đây, hẹn thơ sau cùng bạn. Siết tay - Minh Chiến
(*) Hồi đó chúng tôi cùng xem tiểu thuyết “Bên Dòng Sông Trẹm” nên tác giả bức thư nhắc đến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét