----------------
Đoàn Công
Thiện
Anh
lại về bên bến sông Kiên
Nơi kỉ niệm của chúng mình ngày ấy
Nơi kỉ niệm của chúng mình ngày ấy
Biển
thì cồn cào sóng dậy
Nước
Sông Kiên sao lại lặng lờ trôi
Ngày
hòa bình gặp em trong sắc áo tinh khôi
Quân
phục anh mang còn vương mùi khói đạn
Ngoài khơi xa rợp trời cánh Nhạn
Ngoài khơi xa rợp trời cánh Nhạn
Chuyện
riêng tư thoáng chút bồi hồi
Rồi
những chiều tím biếc biển trời
Bên
bến hẹn ta nhìn dòng sông chảy
Em
e thẹn anh thì vụn dại
Phượng
rực hồng bỏng cháy mổi chiều tan
Không
ước nguyền nhưng lòng lại nặng mang
Tơ
đã bện một khoản trời thương nhớ
Biển
vẫn hát bài ca muôn thuở
Sóng
ru tình vỗ nhịp bến sông yêu
Ngày
anh đi cũng sắc tím ánh chiều
Biển
thì thầm nói thay điều ta muốn nói
Tay trong tay anh nghe tim mình đập vội
Dòng
sông kia sao vội chảy về khơi
Để
bến sông mang nổi nhớ không nguôi
Vắng
cái e thẹn phượng cũng thôi rực cháy
Còn
đâu nữa những chiều vụn dại
Con
sông Kiên từ ấy trở nên buồn
Bến
sông giờ vẫn tím biết những chiêu buông
Phượng
vẫn nở sóng vẫn tuôn trào bọt trắng
Nhưng
cánh nhạn đã về đâu xa vắng
Chỉ
có hoài niệm trong anh vẫn ở lại bến sông này.
----------------------
(*)
sông Kiên nằm trong địa phận thành phố Rạch Giá Kiên Giang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét