Tiếp theo kỳ 1 (Tháng 08 - 2013), kỳ này Thiên Tân tiếp tục giới thiệu hai bài thơ trong tập thơ TÌNH DÒNG SÔNG HẬU của Phạm Tấn Sơn, mời các bạn cùng xem.
BẠN TÔI VÀ TÌNH DÒNG SÔNG HẬU
------------
Chúng tôi chơi thân với nhau ngay từ
những ngày đầu vào Bộ đội (1968). Phạm Tấn Sơn cũng rất mê thơ và anh đã cho ra
mắt tập thơ 24 bài với tên gọi: TÌNH DÒNG SÔNG HẬU. Giới thiệu tập thơ, nhà văn
Anh Động đã viết:
Có một bạn bảo rằng: “khi nào tôi
viết ra thơ là tâm hồn có những mảnh vụn trôi nổi bồn chồn theo nhịp tim”. Xem
chừng thơ Phạm Tấn Sơn viết ra cũng vào những lúc ấy.
Từ tình yêu cuộc đời, yêu trai gái,
yêu bạn bè, yêu quê hương . . . anh đều có những cảm xúc rất chân thật, bộc
bạch một cách rất dể thương và bao giờ cũng pha chút buồn buồn:
Hảy nhớ xem ta đã mất một cái gì?
À! Phải rồi tuổi trẻ đã qua đi.
Nghe như một cách nói nhẹ nhàng
nhưng nó gói trọn nỗi niềm sâu kín. Và những khi trăn trở nhớ người yêu anh cứ
thao thức, chép môi, lắc đầu âm thầm:
Đã vương rồi một mối tình sâu đậm.
Nên đêm nằm không ngủ được em ơi.
Tiếng kêu đơn phương mà xé lòng
trong những đêm trường khắc khoải ấy thật chân thành làm sao! . .
Cả đến trong tình bạn bao năm xa
vắng, gặp lại nhau, mừng nhau, chuyện trò nhau không hết, nhưng tâm hồn Phạm
Tấn Sơn vẫn:
Đêm xuống ba thằng ngồi bên nhau.
Chuyện xưa nhắc lại thấy nôn nao.
Bao giờ tâm hồn anh cũng nhạy cảm
với người, với cảnh, ký ức sống lại với bạn bè đếm Mắm, Đước rặng Dừa cũng “xôn
xao” rạo rực. Mặc dù cái gì quá khứ nó vẫn là quá khứ, nhưng làm sao xóa nhòa
được đối với anh:
Qua rồi tuổi nhớ tuổi thương.
Mà sao vẫn thấy còn vương nợ tình!
Những “mảnh vụn tâm hồn” Phạm Tấn
Sơn, “mảnh” nào cũng rung động như vậy và nó cứ buồn buồn chảy vào mạch thơ của
anh. Thơ Phạm Tấn Sơn thực chất là một loại thơ “tình”, bởi nó xuất phát từ độ
rung chân tình trong lòng mình.
THIÊN TÂN giới thiệu cùng các bạn
một số bài trong tập thơ nói trên của Phạm Tấn Sơn.
THĂM BẠN CŨ
-----------
Tôi trở về thăm đất Cà Mau,
Tìm những người xưa chung chiến hào.
Bạn thân còn lại năm ba đứa,
Kỷ niệm nằm yên bổng xôn xao.
Đứa ở Cần Thơ, đứa Kiên Giang,
Chia tay khi đất nước sang trang,
Mỗi đứa giã từ về mỗi ngả,
Nhưng kỷ niệm chung vẫn còn mang.
Ngày ấy bạn tôi rất thông minh,
Đánh giặc, tăng gia rất nhiệt tình,
Nhưng chất nông dân còn trong máu,
Hết giặc trở về với U Minh.
Bạn về ngày ấy còn trẻ lắm,
Cực nhọc quanh năm với đất phèn,
Giờ đây tóc đã pha màu muối,
Cây lúa, con tôm đã từng quen.
Đem xuống ba thằng ngồi bên nhau,
Chuyện xưa nhắc lại thấy nôn nao,
Ngoài kia Mắm, Đước (*) hình như thức,
Xa nửa: rặng Dừa nước (**) cũng xôn xao.
Hai lăm năm cứ ngỡ hôm qua,
Thời gian thắm thoát đến nhạt nhòa,
Chưa làm được hết điều mong ước,
Tuổi trẻ giờ đây đã đi xa.
Chia tay bạn vẫn đứng bên sông,
Bao câu nhắn gởi nghẹn trong lòng,
Hẹn ta còn sống còn gặp lại,
Dù xa bạn cũ vẫn chờ mong.
(*)
Hai loại cây phổ biến trong rừng ngập mặn Cà Mau.
(**)
Loại cây dùng để lợp nhà ở đồng bằng sông Cữu Long.
---------
Tặng Công Thiện và Minh Chiến
Cà Mau, tháng 07-2000
TÌNH DÒNG SÔNG HẬU
--------------
Nước biển Hồ chảy qua dòng sông Hậu.
Trôi lững lờ như anh chở tình em.
Đôi bờ sông như vòng tay mẹ dịu hiền.
Ôm ấp, nâng niu những ngày còn thơ trẻ.
Chiếc xuồng con trôi theo giòng lặng lẽ.
Đón anh qua sông chẳng giận chỉ cười.
Sông dịu dàng như cô gái đôi mươi.
Chào khách lạ sông chỉ “cười” gợn sóng.
Hàng cây xanh đôi bờ in bóng.
Như hàng mi viền đôi mắt người yêu.
Sông rộng ra, hẹp lại, yêu kiều.
Mang bóng dáng người yêu chờ đợi.
Rồi có lúc đôi bờ xa vời vợi.
Như tình yêu tháng đợi năm chờ.
Chợt gần nhau chia ngả rẽ nên thơ.
Nổi cồn cát như chiếc mũi dọc dừa con gái.
Sông có lúc uốn mình chia lối rẽ.
Như tình yêu có lúc giận, lúc hờn.
Như tình em, như tình anh.
Như tình ta, đôi lúc dỗi hờn nhau.
Để khi hết, nhân lên nhiều thương nhớ.
Hởi con sông quê em tôi đã đến.
Rất đáng yêu và rất được nuông chiều.
Sông đưa nước về cho ruộng lúa phì nhiêu.
Sông chở nước về cho mỗi chiều em gội tóc.
Con sông quê anh chảy qua Tân Lộc.
Cũng đáng yêu, vì chở kỷ niệm nhiều.
Nhưng dòng sông Hậu còn đẹp biết bao nhiêu.
Bởi nó giống như tình mình em ạ.
Sông đón anh không như người xa lạ.
Mà êm đềm như sóng nước lăn tăn.
Chở phù sa và nước ngọt quanh năm.
Như tình em dù năm dài tháng rộng.
Sông cũng giận lên khi đôi bờ gió lộng.
Và rất hiền khi gió lặng, mây tan.
Rồi dòng sông lại êm dịu đoan trang.
Như vợ gặp chồng, bao năm dài cách biệt.
Cả dòng sông như khối tình da diết.
Có thủy chung cùng tháng rộng ngày dài.
Sông chở phù sa vun đắp tương lai.
Dòng sông hứa hẹn ngày mai đầy hạnh phúc.
Hơn nửa đời tôi, trôi qua vùn vụt.
Giờ gặp sông đậu lại bên bờ.
Phần cuối đời gởi lại đất Cần Thơ.
---------------------
Cần Thơ, tháng 9 năm 1985.