BẠN TÔI VÀ TÌNH DÒNG SÔNG HẬU (kỳ 1)
------------
Chúng tôi chơi thân với nhau ngay từ
những ngày đầu vào Bộ đội (1968). Phạm Tấn Sơn cũng rất mê thơ và anh đã cho ra
mắt tập thơ 24 bài với tên gọi: TÌNH DÒNG SÔNG HẬU. Giới thiệu tập thơ, nhà văn
Anh Động đã viết:
Có một bạn bảo rằng: “khi nào tôi
viết ra thơ là tâm hồn có những mảnh vụn trôi nổi bồn chồn theo nhịp tim”. Xem
chừng thơ Phạm Tấn Sơn viết ra cũng vào những lúc ấy.
Từ tình yêu cuộc đời, yêu trai gái,
yêu bạn bè, yêu quê hương . . . anh đều có những cảm xúc rất chân thật, bộc
bạch một cách rất dể thương và bao giờ cũng pha chút buồn buồn:
Hãy nhớ xem ta đã mất một cái gì?
À! Phải rồi tuổi trẻ đã qua đi.
Nghe như một cách nói nhẹ nhàng
nhưng nó gói trọn nỗi niềm sâu kín. Và những khi trăn trở nhớ người yêu anh cứ
thao thức, chép môi, lắc đầu âm thầm:
Đã vương rồi một mối tình sâu đậm.
Nên đêm nằm không ngủ được em ơi.
Tiếng kêu đơn phương mà xé lòng
trong những đêm trường khắc khoải ấy thật chân thành làm sao! . .
Cả đến trong tình bạn bao năm xa
vắng, gặp lại nhau, mừng nhau, chuyện trò nhau không hết, nhưng tâm hồn Phạm
Tấn Sơn vẫn:
Đêm xuống ba thằng ngồi bên nhau.
Chuyện xưa nhắc lại thấy nôn nao.
Bao giờ tâm hồn anh cũng nhạy cảm
với người, với cảnh, ký ức sống lại với bạn bè đếm Mắm, Đước rặng Dừa cũng “xôn
xao” rạo rực. Mặc dù cái gì quá khứ nó vẫn là quá khứ, nhưng làm sao xóa nhòa
được đối với anh:
Qua rồi tuổi nhớ tuổi thương.
Mà sao vẫn thấy còn vương nợ tình!
Những “mảnh vụn tâm hồn” Phạm Tấn
Sơn, “mảnh” nào cũng rung động như vậy và nó cứ buồn buồn chảy vào mạch thơ của
anh. Thơ Phạm Tấn Sơn thực chất là một loại thơ “tình”, bởi nó xuất phát từ độ
rung chân tình trong lòng mình.
THIÊN TÂN giới thiệu cùng các bạn
một số bài trong tập thơ nói trên của Phạm Tấn Sơn.
-----------------------------
Một góc Hồ Tây.
CHUA XÓT
-----------
Tôi ra Hà Nội đang
mùa tết,
Một khoảng trời xanh dưới cánh bay,
Hoa Đào rừng rực rung rinh nắng,
Chẳng rượu, chẳng bia nhưng vẫn say.
Một chiều cùng bạn đến Hồ Tây,
Một khoảng mênh mông sóng nước đầy,
Tạt vào quán nhậu bên Cầu Giấy,
Bất chợt giật mình, em ở đây?
Em là cô gái của miền Tây,
Ai khiến xuôi chi đến chốn này?
Bến “gái” mười hai, trong và đục.
Ngọt bùi, cay đắng có ai hay?
“. . . Mai về trong đó xin anh nhớ
Đường nói gặp em ở ngoài này . . .”
Gật đầu nhưng thấy lọng chua xót.
Chẳng khói mà sao khóe mắt cay.
Còn đâu hình bóng áo bà ba?
Này phấn này son, đã xóa nhòa.
E thẹn không còn trong giọng nói.
Tạm biệt chỉ một tiếng “boa”.
Vẫn những ánh đèn bên Hồ Tây.
Nhìn em tóc xõa phủ vai gầy.
Như thuyền không bến trôi vô định.
Giữa sóng bồng bềnh,
giữa gió mây.
Vẫn khoảng trời xanh dưới cánh
nghiêng.
Mà sao lòng nặng nổi ưu phiền,
Chua xót cho em cô gái trẻ,
Bao giờ được cặp bến bờ riêng!
-----------
Nội Bài – Tân Sơn Nhất - 1995
CƠN SAY
-------------
Cảm ơn em đã xoa dịu lòng anh.
Làm sống lại trái tim thời trai trẻ.
Mây và núi, bức tranh ai vẽ?
Để muôn đời mãi mãi vấn vương nhau.
Cảm ơn đời cho anh gặp em.
Để xẻ chia ngọt bùi cay đắng.
Cuộc sống, tình người, mặt sông không phẳng lặng.
Mây bay đi mà núi vẫn đợi chờ.
Gặp em hôm nay, cứ ngỡ trong mơ.
Nụ hôn ngọt hơn vạn lần đường mật.
Đưa tay tìm em, nửa đêm tỉnh giấc.
Thật hay mơ? mà anh cứ thẫn thờ.
Cảm ơn đời đã xui anh gặp em.
Được đắm chìm trong hương thơm suối tóc.
Những phút giây trong vòng tay ngây ngất.
Tìm môi nhau, những nụ hôn đầu.
Gần hết cuộc đời ta mới gặp nhau.
Để gởi trao trăm điều suy nghĩ.
Hãy giữ tình mình trong trang nhật ký.
Một góc tâm hồn dành trọn cho nhau.
Từ hôm nay và mãi mãi mai sau.
Hình bóng em trong anh trọn vẹn.
Dù em chưa một lần hứa hẹn.
Nhưng ánh mắt em gởi trọn một lời thề.
-----------
Cần Thơ 18-03-2003
Ngày ấy và bây giờ
VẪN THẤY
----------
Gặp em hơn nửa chừng xuân.
Mà sao vẫn thấy bâng khuâng trong lòng.
Lỡ rồi một chuyến sang sông.
Mà sao vẫn thấy trong lòng vấn vương.
Qua rồi tuổi nhớ tuổi thương.
Mà sao vẫn thấy còn vương nợ tình.
Ninh Kiều dạo bước một mình.
Mà sao vẫn thấy như mình với ta.
Gió đùa mặt nước xa xa.
Mà sao vẫn thấy như ta với mình.
-----------
Ninh Kiều 2000
(còn nửa)